TP.HCM đang tiến hành lấy ý kiến rộng rãi từ người dân và giới chuyên gia về việc xây dựng Đài tưởng niệm nạn nhân Covid-19, dự kiến đặt tại số 1 Lý Thái Tổ, phường Vườn Lài.
Không chỉ là một công trình kiến trúc, đây còn là biểu tượng tri ân, ký ức và hàn gắn – nơi thành phố cùng nhau tưởng nhớ những mất mát chưa bao giờ phai mờ trong đại dịch.

Không chỉ dành cho người đã mất – mà còn cho người ở lại
Bác sĩ Nguyễn Duy Long, Giám đốc Trung tâm Cấp cứu 115 TP.HCM, chia sẻ với Tri thức – Znews:
“Công trình này không chỉ dành cho những người đã ra đi, mà còn là nơi để những người ở lại được an ủi, được nói lời xin lỗi và cảm ơn.”
Những lời nói ấy chứa đựng sự xúc động sâu sắc, bởi chính bác sĩ Long và đồng nghiệp là những người đã trực tiếp chiến đấu ở tuyến đầu, trong giai đoạn mà tiếng còi xe cứu thương vang lên từng phút từng giây trên khắp thành phố.

Những ngày không thể quên
Trong ký ức của bác sĩ Long, đó là khoảng thời gian nghẹt thở – khi đường phố vắng lặng, bệnh nhân tăng từng giờ, xe cứu thương trở thành “huyết mạch duy nhất” kết nối người dân với bệnh viện.
“Xe cứu thương ít, mà ca bệnh thì liên tục. Anh em chia nhau túc trực ở 5 cửa ngõ thành phố, lập trạm cấp cứu dã chiến. Có những hôm chúng tôi chạy liên tục 20 giờ liền.” – bác sĩ Long kể lại.
Tiếng còi hú trên đường khi ấy không chỉ là âm thanh của sự sống, mà còn là âm thanh của ký ức, của nỗi đau và sự kiên cường.

Không gian tưởng niệm – nơi kết nối lòng nhân ái và ký ức
Theo bác sĩ Long, Đài tưởng niệm nên được thiết kế gần gũi, hài hòa với thiên nhiên, không chỉ để tưởng niệm, mà còn để con người được lắng lại và suy ngẫm.
“Nếu có thể, nên thiết kế thành một công viên cộng đồng với mảng xanh lớn, nơi người già có thể ngồi lặng, trẻ nhỏ có thể chơi đùa, và tất cả cùng được nhắc nhớ về giá trị của sự sống.”
Đó sẽ là nơi người lớn suy ngẫm về lòng nhân ái và trách nhiệm, còn trẻ em học được bài học về lịch sử, sự sẻ chia và lòng biết ơn.

Đài tưởng niệm – ký ức không chỉ để nhớ, mà để sống tốt hơn
Khi đại dịch qua đi, nhiều người vẫn mang trong mình những khoảng trống và nỗi đau chưa thể gọi tên. Việc xây dựng Đài tưởng niệm không chỉ là tri ân những người đã mất, mà còn là một cách để thành phố chữa lành, để ký ức trở thành động lực hướng đến tương lai.
Đây sẽ là nơi để thế hệ sau hiểu rằng, giữa những ngày khó khăn nhất, người Việt đã yêu thương, đã hy sinh và đã cùng nhau vượt qua.





